Hồ Tây bên em

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Hà nội trong mắt mưa !

Hà nội đẹp, đẹp từ những tia nắng ban mai đến từng hạt mưa rơi tí tách. Hà nội trong Mai luôn nhẹ nhàng và dịu dàng. Mai yêu lắm cái ngày Hà nội nắng, yêu lắm Hà nội đỏng đảnh trong mưa. Mai yêu Hà nội, không ở cái bề ngoài hào nhoáng, mà Mai yêu bởi cái trầm mặc ẩn chứa bên trong, cái cô đơn của đêm Hà nội, cái nhẹ nhàng của Thu, cái lạnh của Đông...tất cả, tất cả những cái đó làm nên Hà nội của Mai không có điều gì so sánh được.
        Hà nội của Mai bình dị, đời thường, nhưng thanh thản lắm, cho dù nỗi đau nó đi qua không nhỏ. Những va vấp ấy đâu có gì đáng kể khi nỗi đau từ trong sâu thẳm vẫn  ẩn chứa bao nỗi niềm. Và trong cơn mưa đêm, cái cô đơn của Hà nội vẫn bình yên đến lạ, vẫn khắc khoải mà không chua xót.



                             

                                       
                                                                           Một cõi đi về

                                
                                

                               
                                   

                                   
                                  

                                                                Tí tách hạt mưa rơi

                       

                                 
                                                           Yêu...

                     
                   

                                                                             Ru tình


                               
                                                 
                                                       Ru ta ngậm ngùi


                            
                                                          Lối cũ....


                              

                                                     Lặng lẽ nơi này...

                                
                            
                                                                    Cô đơn...


                             



                             
                                                                             Xa vắng...

                              
                                               Một ngày như mọi ngày...

                  
                                                                         Chờ đợi...

                             
  
                                                              Con đường xa vắng
                           
                                 


                                  
  
                                                                        Chòng chành

                                 

                                                                           Xích lô...

                                

                                     
                                

                               
                                  

                                                           Như cánh vạc bay

             

                                 

                                                           Bình yên một thoáng...


               

          
                                       
                                                                      Cạn mùa...

         Hà nội ơi! Em cứ bình yên như thế nhé, cứ để cho Tôi một chút bâng khuâng, một chút dại khờ, ,một chút yêu thương, để Tôi đắm mình vào Em, mê mải Em như thủa ban đầu bỡ ngỡ. Cho tôi được vùi mình vào những vỗ về, những trầm mặc, những dịu dàng, để Tôi thấy mình vẫn còn trẻ dại.
       Đã có lúc Tôi nghĩ đó là tình yêu, đã có lúc Tôi ôm ấp giấc mơ huyền hoặc, nhưng chỉ khi về với Em, Tôi mới thấy bình yên đến thế, nồng nàn đến thế. Em cho Tôi một tình yêu không toan tính, một tình yêu không cần đáp lại, đó là  tình yêu của sự bao dung, độ lượng, tình yêu từ chính trái tim mềm yếu, để chỉ có nỗi buồn là của riêng Em.
    Cuộc sống vẫn thế, vội vàng, tàn nhẫn lắm. Trong cái đời thường lo toan ấy, trong cái bấp bênh của một con đường dài mà Tôi thì không còn trẻ nữa, chỉ có Em bên Tôi, chân thành và tha thiết, con mắt dõi theo, u buồn và đơn côi khiến tim Tôi nhức nhối, xót xa. Còn Tôi, trong cái nửa vời đau đớn, nửa vời đam mê đã có lúc quên Em, đã có lúc nghĩ đến Em như một thứ xa hoa, phù phiếm.
      Nhưng giờ đây, Tôi đã thấy, trái tim Tôi vẫn dành cho Em một tình yêu. Hãy mỉm cười lên Em, bởi còn chút hương tàn cho đời, Tôi vẫn sẽ mãi yêu Em.
     Và sau những sóng gió của đời thường, những mưu toan thành bại, những bon chen vật vờ để đánh đổi tất cả, những hỉ - nộ - ái - ố, hay chuyện cơm - áo - gạo - tiền Tôi có sự bình yên bên Em
                                      HiennhuMai -  Hà nội tháng 10.2011

4 nhận xét: