Ghé đầu qua cửa sổ, gió thổi tung lên làn tóc rối, rồi lùa tay đùa nghịch đôi má hây hây đỏ. Gió thì thầm điều gì đó khiến đám lá lao xao, run rẩy, gió nói gì thế gió ơi?
Mùa Thu đi qua cho mùa Đông se sắt lại. Sao Thu cứ vàng và Đông thì héo hắt thế? Phía chân trời bầy chim đang đi tìm chỗ trú Đông.
Mong một mùa Đông không lạnh để Mẹ tôi không còn đau khi cơn gió vô tình thoáng qua, nhớ về Mẹ, lại nhớ câu ru mượt mà.Cho dù có thế nào, con vẫn bé bỏng trong lòng Mẹ thôi.
Giữ lại một chút Thu riêng!
Gửi Thu cho em...
( Bầu trời Thu Hà nội )
Từng giọt sương long lanh như mắt em long lanh
Sương long lanh đan qua từng ngọn cỏ, nụ hoa
( Sương trên phố Láng)
(
Nắng vàng là của em
Nắng ban mai, tỏa vàng trên phố
( Hoa trên phố Hoàng Diệu)
Mầu nắng hay là mầu mắt em
Lung linh cùng thiên nhiên
( Thiên nhiên giao hòa công viên Bách Thảo)
Chợ Bưởi
Tigon Hoàng Hoa Thám
Hàng cây thắp nến ( Hạ Trắng)
Nắng xuống phố
(Nắng nhuộm vàng con phố Hoàng Diệu)
Nắng mơn man lên từng nụ hoa
(Cúc bách nhật Hồ Tây)
Hồ Tây, lao xao hoài con sóng
Thu nhẹ bước thênh thang
( Thu vàng trên phố Phan Đình Phùng)
Hoa sữa thơm nồng đường Nguyễn Du
E ấp mùa Thu dịu ngọt
Thuyền trên sông
Sông Hồng nặng đỏ phù sa
Tím hoàng hôn Tím cả lòng ta...
Dáng chiều nhạt nhòa
Chiều Tím bên sông
Và trong cái vội vàng của cuộc sống, Mai cũng vội vàng sợ Thu sẽ qua mất để lại một mùa Đông cô đơn, trống trải. Có mùa Thu, thì mùa Đông mới đẹp, và thế mới là Hà nội trong Mai.