Hồ Tây bên em

Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

Những cánh buồm đỏ thắm.

Dạo này mất ngủ triền miên, chẳng biết làm gì cho hết đêm, tự nhiên lại nghĩ về đoạn đường mình đã đi qua chợt thấy mình như một đứa trẻ dại khờ, nhiều khi mất hết phương hướng như con tầu chòng chành giữa biển khơi đầy gió và bão.
              Hồi còn nhỏ, rất thích đọc truyện " Những cánh buồm đỏ thắm"  của Alexanhdre Grin rồi bay bổng cùng với lời tiên tri kỳ diệu về một cánh buồm đỏ thắm chở đầy hạnh phúc và tình yêu. Một khát khao được nhân lên, muốn được khám phá thế giới xung quanh xem nó đẹp đẽ như thế nào, nó thơ mộng như thế nào và nó thực tại như thế nào. Một lời tiên tri, một niềm tin suốt 18 năm đã khiến cho nàng Assol tìm được bến bờ hạnh phúc với Gray. Một trái tim nhân hậu, trong sáng, thánh thiện, Nàng đã bỏ ngoài tai tất cả những lời dèm pha, sỉa sói, hắt hủi, lủi thủi, cô đơn lạc lõng với cả chính những người sống xung quanh nàng để kiếm tìm một lời tiên tri có hậu. Và nàng đã tìm được ước mơ trên con tầu có những cánh buồm được làm bằng vải nhiễu," cái mầu hoàn toàn trong sạch, như ánh nắng mai đỏ thắm, chan chứa vẻ tươi vui thanh tao ấy, chính là màu kiêu hãnh, nó không nhuốm những sắc thái hỗn tạp của ngọn lửa, của hoa mào gà, của hoa violette hay tử đinh hương, cũng không thấy cả sắc xanh lam, lẫn sắc đen thẫm, không hề nhuốm bất cứ một thứ gì có thể gợi lên lòng ngờ vực. Như một nụ cười, nó đỏ rực lên bằng một vẻ đẹp duyên dáng, phản chiếu cả chiều sâu của tâm hồn" một mầu đỏ thật đẹp.
              Còn mình, sau bao nhiêu năm mải miết, chỉ biết cặm cụi bước đi mà  quên mất nơi ước mơ bắt đầu như thế nào. Cứ như thế, rong ruổi cuộc đời với những trạng thái lẫn lộn, nửa muốn, nửa không, nửa đầy, nửa vơi, nửa ồn ào như một đứa trẻ, nửa lại là người đàn bà chông chênh. Và rồi có những chuyện đã biết trước cái kết, nhưng vẫn lao vào để lại tự đâm cho mình những nhát dao đau nhói, có những câu chuyện lại chông chênh, chòng chành giữa biển đời đau khổ, và rồi những câu chuyện với đủ sắc màu cứ nối tiếp nối tiếp... Mình vẫn như một đứa trẻ, tin vào những câu chuyện cổ tích, những câu tiên tri, và những giấc mơ có những bà tiên tốt bụng luôn sẵn sàng giúp đỡ khi gặp khó khăn hoạn nạn.
            Những câu chuyện của ngày hôm nay, sẽ là quá khứ của ngày mai và, có lẽ mình phải dừng chân để quay lại nhìn về đoạn đường đã đi, bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu biến cố tưởng như có thể suy sụp, mình đã có cái gì chưa hay vẫn cứ ngu ngơ chờ đợi vào một phép nhiệm mầu ở một nơi xa xăm nào đó? Quay đầu và dừng lại để thấy đời còn chông chênh lắm, cái ánh sáng diệu kỳ cũng đã mờ dần nơi cuối chân trời, bầy chim thiên nga không còn là những chàng hoàng tử nữa, và nàng tiên cá cũng đã biến thành bọt biển vì tình yêu không trọn vẹn.  Không có gì là hoản hảo, tròn đầy cả, mọi thứ rồi cũng sẽ dần tan biến vào cõi hư không. Xòe tay ra, níu giữ chút nắng còn đang thoi thóp, cốt chỉ để làm cho cái màn đêm không ụp xuống nhanh quá, để thấy vẫn còn chút le lói ở cuối chân trời.
           ( Giữ lại chút gì cho riêng ta, giữ lại một chút ấm áp còn sót lại giữa mênh mông cái lạnh. Giữ lại nhé, dừng lại nhé, một chút riêng ta.)
                                                Hiennhumai- ngày mưa T9/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét